Anderson & những ký ức đẹp ở M.U

18/02/2018 07:19 GMT+7 | Thế giới Sao

(lienminhbng.org) - Nhắc đến Anderson, người ta nhớ đến hình ảnh một tài năng triển vọng từng có 8 năm khoác áo M.U. Ký giả Andy Mitten đã dành thời gian trò chuyện với tuyển thủ 29 tuổi này, người hiện đang khoác áo Coritiba ở quê nhà Brazil.

Anderson không ngần ngại thể hiện hình ảnh của một chàng trai yêu cuộc sống. Anh bật thật to bản nhạc nổi tiếng Passionfruit do nam ca sĩ người Canada Drake thể hiện, rồi lại ngồi bên máy điện tử Playstation nhưng vẫn không quên chào đón mọi người như thể một người bạn thân thiết.

M.U và kỷ niệm với Sir Alex Ferguson

Tuyển thủ người Brazil hồ hởi nhớ lại trận chung kết Champions League năm 2008 giữa M.U và Chelsea trên sân Luzhniki ở thủ đô Moskva. Trận đấu ấy anh vào sân trong những phút cuối cùng của thời gian hiệp phụ, và Ryan Giggs sau đó tiết lộ Sir Alex Ferguson tin vào khả năng đá luân lưu của Anderson.

Anh nhớ lại: “Tôi vào thay người nhưng chưa kịp chạm bóng một lần nào trước khi bước vào loạt sút luân lưu. Tôi là người sút ở loạt thứ sáu. Trước đó, Cristiano Ronaldo đã đá hỏng và John Terry bỏ lỡ cơ hội bên phía Chelsea. Đó là quãng đường di chuyển dài nhất hướng về phía trái bóng. Và khi M.U giành chiến thắng, không khí ăn mừng thật đáng kinh ngạc. Rồi bản nhạc đâu đó từ một người Brazil vang lên trên sân Luzhniki”. Anderson cảm thấy những ngày tháng ở Gremio, Porto và đặc biệt là ở M.U thật đáng nhớ. Không dễ để một cầu thủ người Brazil có thể chơi bóng trong một thời gian dài tại nước Anh.

M.U 'trói' Mourinho: Quyết định khôn ngoan hay mạo hiểm?

M.U 'trói' Mourinho: Quyết định khôn ngoan hay mạo hiểm?

Bom tấn thứ hai của M.U trong tháng Giêng này, sau Alexis Sanchez chính là… Jose Mourinho. Chiến lược gia người Bồ đặt bút vào bản hợp đồng mới có thời hạn đến năm 2020. Đây là quyết định khôn ngoan, hay mạo hiểm của ban lãnh đạo Quỷ đỏ?

Nói về Sir Alex Ferguson, Anderson không ngần ngại bày tỏ sự thán phục: “Sir Alex là một vị thánh. Tôi chiến đấu hết mình vì ông ấy, kể cả khi chân tôi gặp vấn đề. Lúc tôi dính chấn thương, Sir Alex là người đã ngăn tôi nóng vội trở lại thi đấu. Ông ấy trao niềm tin cho tôi ở những trận đấu lớn khi tôi chỉ mới 18 tuổi”.

Tuyển thủ 29 tuổi này thổ lộ hành trình chinh phục Sir Alex của anh không hề dễ dàng chút nào: “Lúc tôi đặt chân tới Manchester, Sir Alex không tin dùng tôi ngay từ đầu. Điều này thật chẳng dễ chịu chút nào, bởi tôi đã quen được ra sân thường xuyên ở Porto. Bước ngoặt đến với tôi vào thời điểm tôi vào thay Paul Scholes ở trận gặp Wigan. Tôi chơi ở vị trí mình chưa từng đảm nhiệm, vị trí tiền vệ trung tâm giống như Carrick. Rồi tôi được ra sân thường xuyên. Sir Alex tin tưởng và cho tôi cơ hội ra sân trong chiến thắng 8-2 trước Arsenal”.

Trưởng thành trong khó khăn ở Brazil

Nói về quãng thời gian ở Manchester, Anderson cảm thấy tự hào khi được sống cùng những người đồng đội nhiệt tình: “Thật may là tôi thích nghi với bóng đá Anh khá nhanh. Tôi phải cảm ơn Cristiano Ronaldo. Tôi sống 7 tháng trong căn nhà của anh ta, và CR7 còn tận tình lái xe đón tôi đến sân tập. Ngoài ra tôi cũng có những người đồng đội tốt bụng khác như Rio Ferdinand, John O’Shea, Wes Brown và Fletcher”. Theo lời Anderson, điều đáng tiếc nhất trong quãng thời gian ở nước Anh là cầu thủ này không thể học tiếng Anh đến nơi đến chốn dẫn đến những khó khăn trong việc giao tiếp.

Sau 8 năm chơi bóng tại nước Anh, Anderson đã quay trở về Brazil, nơi mình sinh ra và trưởng thành. Tuyển thủ 29 tuổi này nhớ lại tuổi thơ nhọc nhằn của mình: “Tôi sinh ra ở vùng Ruben Berta, Porto Alegre. Nơi này rất khan hiếm nước khi mẹ tôi tới. Nó cũng là vùng đất đầy nguy hiểm. Một vài người bạn của tôi đã qua đời. Lý do rất đơn giản: Ma túy. Bố tôi, một người nghiện rượu qua đời ở tuổi 41 sau một cơn đau tim”.

Sự ra đi của người bố là khoảng thời gian khó khăn nhất với Anderson: “Tôi có hai sự lựa chọn: hoặc cứ mải vui chơi và sống cuộc đời tẻ nhạt, hoặc mạnh mẽ lên và trở thành một người có danh tiếng. Tôi muốn kiếm tiền, nhưng cuộc sống ở quê nhà thật khó khăn. Mỗi ngày, tôi cố gắng xem một trận đá bóng. Mỗi thứ Ba hàng tuần thường có một trận đấu lúc 9h45 tối”.

Anderson nhớ lại những ngày đầu chơi bóng: “Tôi bắt xe bus đến sân tập, nhưng lại không có tiền. May thay, bác tài xế hào phóng cho tôi đi miễn phí. Rồi Gremio nhận ra tài năng và đưa tôi vào đội bóng. Tôi trở thành cầu thủ chuyên nghiệp ở tuổi 15. Đến tháng 1/2006, tôi gia nhập Porto ở tuổi 17. May mắn là có một người phụ nữ tên Manuela hỗ trợ tôi. Một thời gian sau, Jorge Mendes bảo tôi có một lời đề nghị từ Barcelona, M.U và một đội bóng từ Italy. Tôi quyết định chọn M.U”.

Kết thúc buổi trò chuyện, Anderson chia sẻ anh sẽ chơi bóng đỉnh cao thêm 3-4 năm nữa, rồi muốn dành thời gian cho gia đình, với 5 đứa con, 3 trai và 2 gái.

Đức Hùng (lược dịch)

Cùng chuyên mục
Xem theo ngày
Đọc thêm