06/09/2008 00:33 GMT+7 | Tình yêu - Giới tính
Chúng ta chia tay nhau thôi! Câu nói của Minh khiến Phượng tưởng như đất dưới chân sụp xuống. Trời vẫn lất phất những hạt mưa bụi nhỏ li ti. Không khí ẩm ướt, thời tiết đang chuyển mùa. Dù đã cố kéo cao cổ áo lên tận mang tai nhưng hai từ “chia tay” Phượng vẫn nghe rõ.
Phượng không dám khóc mặc dù đôi mắt đã mọng đỏ. Dường như Minh cũng không dám nhìn thẳng vào Phượng, anh quay đi một chỗ khác. Không gian im phăng phắc. Chỉ có tiếng thở của cả hai người là gấp gáp, dồn dập. Họ đang xúc động bởi năm năm yêu nhau, thời gian đủ để một đứa trẻ bước qua lứa tuổi mẫu giáo thế mà nay lại chia tay nhau.
Dù đã lường trước mọi tình huống xảy ra, nhưng Phượng vẫn không thể kìm nổi tình cảm của mình. Minh vừa đi khỏi là Phượng đã khóc như mưa, cô ngồi thụp xuống trước cổng nhà tự hỏi: “Sao tình yêu đến với mình lại khó khăn đến vậy”. Giá mà Phượng không nói điều bí mật ấy cho Minh thì sự thể đã không ra thế này nhưng như thế là lừa dối sao? Mà sự dối trá không sớm thì muộn sẽ tự phơi bày. Có lẽ lúc ấy đấy người đau khổ dằn vặt nhiều hơn sẽ là Phượng cũng nên.
Phượng cay đắng chấp nhận sự thật dù thật khó và quá khứ lại trở về bên Phượng, khiến trái tim đang bị tổn thương của cô một lần nữa đau nhói. Năm mười tám tuổi, Phượng đã biết yêu. Mối tình đầu của Phượng là một cậu bạn cùng lớp. Đó là tình yêu của lứa tuổi học trò, nhưng cũng không kém phần lãng mạn giữa một cô học trò yêu văn thơ và một cậu học trò thích phác họa suy nghĩ của mình trên những khổ giấy lớn.
Món quà đầu tiên mà Duy tặng Phượng, chính là bức chân dung của Phượng mà Duy đã mất hàng tháng trời để vẽ. Bức tranh trông thật có hồn nhưng quan trọng hơn cả khi đó là lời tỏ tình có ý nghĩa nhất đối với Phượng. Họ đã yêu hết mình dù không quên cái đích quan trọng là vào được Đại học.
Rồi khi giấy báo đỗ Đại học đến với cả Duy và Phượng, hai trường Đại học hợp với năng khiếu của họ thì niềm vui tưởng chừng như đang được nhân ba, nhân bốn. Được mệnh danh là cặp đôi đẹp và có triển vọng nhất lớp. Cả Duy và Phượng lại càng trở thành thần tượng để các bạn trong lớp học tập khi vừa biết học lại vừa biết yêu.
Thế rồi chỉ trong một lần không làm chủ được bản thân, Phượng đã trao cái quý giá nhất của đời người con gái cho Duy. Hân hoan chẳng được bao lâu, phải bốn tháng sau Phượng mới phát hiện ra mình có bầu. Hoảng hốt và lo sợ, Phượng như người mất hồn. Không dám lên giảng đường khi cái bụng ngày càng to ra, nhưng điều đau hơn cả là mọi cuộc gọi đến Duy đều không ai nhấc máy. Duy đang trốn chạy và muốn từ bỏ cái thai đang lớn dần trong bụng của Phượng.
Những lời thề non hẹn biển của Duy đâu rồi chỉ còn Phượng một mình. Chuyện vỡ lở, không chỉ có bố mẹ Duy mà cả Duy đều chối bỏ cái thai. Duy đã trốn chạy bằng cách chuyển nhà đến một nơi khác, mọi liên lạc với Phượng đều cắt đứt. Giữa sự sống và cái chết, Phượng đã chọn cái chết. Liều thuốc ngủ khiến cô mê man bất tỉnh, nếu bố mẹ Phượng không phát hiện kịp thì có lẽ Phượng đã không còn trên cuộc đời này.
Với cái thai năm tháng phải bỏ, Phượng đã trải qua nỗi đau về cả thể xác lẫn tinh thần đến cùng cực. Phải mất gần một năm sau đó, Phượng mới lấy lại được bình tĩnh nhưng khoảng thời gian đó quả là dài, dài như một thế kỷ. Dường như bầu trời khi đó phủ toàn một màu đen, mây cũng đen và vạn vật cũng đen. Bố mẹ Phượng đã phải bảo lưu một năm học cho Phượng những mong có một ngày nỗi đau sẽ nguôi ngoai và Phượng sẽ là Phượng như ngày nào. Và Phượng đã thực sự đứng dậy được dù chẳng khi nào nguôi ngoai những ký ức buồn.
Bốn năm Đại học rồi năm năm đứng trên bục giảng, nhìn đám học trò mở to đôi mắt nhìn và lắng nghe từng bài giảng ngữ văn của cô giáo, Phượng lại nghĩ đến những tháng năm học trò của mình - ngây thơ, trong trắng nhưng cũng đầy vụng dại. Chín năm đó Phượng đã khép lòng mình, mọi cánh cửa để đến được trái tim của Phượng đều bị đóng sập.
Chỉ đến khi gặp Minh - người thầy giáo dạy Phượng học lên Cao học, trái tim Phượng mới loạn nhịp. Hơn Phượng bảy tuổi, vẻ chín chắn nghiêm túc ở nơi anh khiến Phượng an tâm, nhưng cũng chính vẻ nghiêm túc đó khiến Phượng lo sợ về quá khứ vụng dại của mình. Nhưng khi càng yêu Minh thì Phượng lại thấy anh khác Duy hoàn toàn. Một người thầy giáo đức độ, chẳng bao giờ anh làm Phượng buồn bởi những bài thơ anh viết cho Phượng chính là lời tỏ tình khiến con tim Phượng biết yêu trở lại.
Nhìn ánh mắt của Minh là Phượng hiểu anh đang nghĩ gì, nhưng cô không nghĩ lời nói chia tay lại sớm đến thế. Không gian xung quanh Phượng lại phủ bằng một màu đen u ám, một màu đen Phượng đã từng trải qua. Minh đã đi xa thật rồi, rời khỏi thành phố này, “Thành phố mang tên Phượng” như tựa đề một bài thơ Minh đã viết tặng Phượng. Dù Phượng biết là Minh chẳng có lỗi gì cả nhưng sao sống mũi của cô cứ cay cay, nghèn nghẹt.
Đăng nhập
Họ và tên
Mật khẩu
Xác nhận mật khẩu
Mã xác nhận
Tải lại captchaĐăng ký
Xin chào, !
Bạn đã đăng nhập với email:
Đăng xuất