26/05/2017 07:14 GMT+7
(lienminhbng.org) - Lịch sử luôn cần sự công bằng, cố HLV Johan Cruyff là tất cả những gì Barcelona cần cho đến mùa Hè 1992, nhưng Pep Guardiola mới thật sự là người đặt nền móng cho sự thống trị của đội bóng xứ Catalunya ở cựu lục địa.
Johan Cruyff, không còn nghi ngờ gì nữa, là người khởi xướng cho sự trỗi dậy của Barcelona ở đấu trường châu Âu. Người đặt nền tảng cho mọi giá trị của đội bóng sau đó hai thập kỉ, mà Pep Guardiola là người truyền bá mọi tinh túy bóng đá mà ông gầy dựng ở Camp Nou nhiều năm trước đó. Chiếc cúp C1 năm 1992 là sự mở đường cho một Barca (luôn chỉ được coi là một đội bóng mạnh) bước tới vũ đài của những nhà vô địch đích thực ở cựu lục địa.
Sự ám ảnh của quá khứ
"Ngay cả khi đã đánh bại Sampdoria ở European Cup Winner (Cúp C2 châu Âu cũ) năm 1989, chúng tôi vẫn cảm thấy sợ hãi thất bại", Juan Manuel Diaz, kí giả của tờ Diario Sport, người am hiểu Barcelona nhất trong những người am hiểu đội bóng này nói về tâm trạng của đội bóng xứ Catalunya, trước khi bước vào trận chung kết C1 tại Wembley với đội bóng Italy vào mùa Hè 1992.
Barcelona, trước khi Johan Cruyff xuất hiện với tư cách HLV trưởng, đã để thua hai trận chung kết cúp C1 (cúp các đội vô địch các quốc gia châu Âu) vào năm 1961 và 1986. Và sự lo sợ của đội bóng xứ Catalunya là hoàn toàn dễ hiểu, nếu như biết rằng, vào năm 1961, một thế hệ vĩ đại của Barcelona gồm những Luis Suarez, Sandor Kocsis, Ladislao Kubala đã để thua Benfica trong trận đấu cuối cùng (đội bóng có thể coi là sánh ngang với Real Madrid trong thời gian này), mà họ là những người được đánh giá cao hơn ở khía cạnh nhân sự, vì Eusebio không có mặt trong đội hình Benfica năm đó.
Liệu đó có phải là điều tồi tệ nhất? Không phải, hơn 20 năm sau, Barcelona sau nhiều thăng trầm, một lần nữa đi đến trận đấu cuối cùng. Đối thủ của họ lần này là Steaua Bucharest, đội bóng đến từ Romania, ít tiếng tăm hơn nhiều so với Benfica của năm 1961. Hãy xem, Barca của Terry Vanables đã gây ấn tượng thế nào khi vượt qua Porto (vòng 2), nhà đương kim vô địch Juventus (tứ kết) và Goteborg ở bán kết. Nhưng chính những Bernd Schuster, Victor Munoz, Alexanko đã bất lực đến nhường nào trước sự lì lợm của đối thủ trong suốt 120 phút thi đấu.
Và số phận của đội bóng xứ Catalunya được định đoạt trên loạt sút luân lưu, ở điểm chết 11 mét mà Alexanko, Pedraza, Pichi Alonso và Marcos đá hỏng cả 4 lượt sút của mình, trong khi Steaua Bucharest cần một ít sự chính xác hơn để giành chiếc cúp C1 duy nhất cho cả bóng đá Romania cho đến hiện tại.
Sự khai phá của Johan Cruyff
Năm 1992, Barcelona, lại bắt đầu trận đấu với tư cách của một nhà vô địch, nhưng luôn nơm nớp trước thất bại luôn chực đổ xuống đầu họ như trong quá khứ. "Tôi nhớ mọi thứ về đêm huyền diệu ở Wembley", Diaz hồi tưởng, "Tôi nhớ từng chi tiết của trận đấu, tôi nhớ Lombardo đã xâm nhập vào vòng cấm Barcelona như thế nào, và tôi vẫn còn cảm nhận được nỗi sợ hãi khi Zibizarreta phải cứu thua trước cú sút của Vialli".
Đó là một cảm giác rùng mình với những ai yêu mến đội bóng xứ Catalunya. Họ đã có những cơ hội của Salinas và Stoichkov, nhưng Pagliuca thật đặc biệt với những pha cứu thua xuất thần. Cảm giác càng bị đè nặng hơn sau khi 90 phút thi đấu chính thức kết thúc mà tỉ số vẫn là 0-0.
'Thêm một thất bại nữa ở cúp C1 châu Âu sẽ giống như một thảm họa", Diaz mô tả về tình thế của Barcelona lúc đó, họ không có cách nào khác ngoài chiến thắng. Nhưng đây là một Barcelona hoàn toàn khác so với quá khứ, nhờ tinh thần của Johan Cruyff, "hãy ra sân và tận hưởng trận đấu", Cruyff nói với các học trò, và ông nhấn mạnh, "hãy tự do", đó là tất cả những bí kíp cho chiến thắng đầu tiên này.
Ở đây, vào phút 112 của trận chung kết, Barcelona được hưởng một quả đá phạt trực tiếp sau khi Invernizzi phạm lỗi với Eusebio (HLV Real Sociedad hiện tại). Ronald Koeman, Jose Mari Bakero và Hristo Stoichkov đứng trước quả phạt bước lên chấm đá phạt. Tiếng còi vang lên, Stoichkov đẩy nhẹ quả bóng về phía Bakero, tiền vệ này dừng bóng lại đúng đà chạy của Koeman, cú sút của trung vệ người Hà Lan đi đúng vào vị trí mà 3 cầu thủ của Sampdoria tách khỏi hàng rào. Gianluca Pagliuca bay người trong tuyệt vọng, và kể từ thời điểm đó, Barcelona mới thật sự đặt tên mình ngôi đền của những đội bóng vĩ đại ở châu Âu.
"Tôi nhớ lúc đó tất cả các thành viên của Barcelona như phát điên, Phó Chủ tịch Joan Gaspart khi đó còn nhảy xuống sông Thames, quả thật mọi thứ như một giấc mơ. Barcelona đã mất ngủ đêm đó, tôi nhớ mọi người đã khóc vì hạnh phúc như thế nào trên con phố ở La Rambla, những giọt nước mắt hạnh phúc. Cảm giác lúc đó giống như mọi thứ sẽ chẳng bao giờ lặp lại nữa, vì chúng tôi đã phải chờ quá lâu để có được phần thưởng này", Diaz vẫn còn giữ nguyên cảm xúc của mình sau 25 năm.
Sau này, một người Hà Lan khác là Frank Rijkaard cũng đưa Barcelona tới Champions League đầu tiên trong lịch sử giải đấu, danh hiệu châu Âu lớn thứ hai của đội bóng xứ Catalunya. Nhưng người ta chỉ có thể nói về sự thống trị của Barcelona dưới thời Pep Guardiola, và những cảm xúc nguyên sơ mà Johan Cruyff đã mang lại cho đội bóng này. Mãi mãi về sau, đó là giấc mơ đẹp nhất với những người hoài niệm như nhà báo Diaz.
Trận đầu tiên mở ra lịch sử Trước khi trở thành một đội bóng lớn thật sự ở châu Âu với chiếc cúp C1 1992, Barcelona chưa từng được biết đến như là đội bóng hàng đầu ở cựu lục địa có khả năng cạnh tranh danh hiệu qua mỗi mùa bóng so với AC Milan, Real Madrid, Bayern Munich hay Liverpool. Và chỉ đến khi có được chiếc cúp này, đội bóng xứ Catalunya mới chính thức bước vào ngôi đền huyền thoại. Theo Ronald Koeman, người hùng của đội bóng tại sân Wembley, đây là chiếc cúp quan trọng nhất với Barcelona, "Trận chung kết Cúp châu Âu năm 1992. Trận đấu đầu tiên luôn là đặc biệt nhất và đặc biệt là đối với Barca. Từ khi giành cúp châu Âu năm 1992, Barca bắt đầu được coi là một trong những đội bóng hay nhất nhất trên thế giới. Chúng tôi phải đảm bảo rằng Barca chơi bóng đá tuyệt vời (dưới thời Thánh Johan) và rằng chúng tôi là một đội bóng có lối chơi hấp dẫn và đáng để xem, điều đó vô cùng quan trọng". Ernesto Valverde đã là người của Camp Nou Tờ báo thân Barcelona Sport vào ngày hôm qua đã dẫn nguồn tin từ xứ Basque cho rằng, HLV Ernesto Valverde đã chính thức trở thành người thay thế Luis Enrique ở mùa bóng mới. Theo đó, HLV có biệt danh "Txingurri" và đội bóng xứ Catalunya đã đạt được thỏa thuận về bản hợp đồng để đưa ông tới Camp Nou vào mùa Hè này. "Valverde sẽ hoàn tất giấc mơ của mình sau hai tuần nữa", một nguồn tin từ Barcelona cho biết, điều đó có nghĩa, ông sẽ sớm ra mắt các cule, ngay sau khi trận chung kết Cúp nhà Vua kết thúc, và đây là điều đáng chờ đợi với các cổ động viên của Barcelona. Cũng theo truyền thông xứ Basque, Cuco Ziganda sẽ là người kế nhiệm vị trí mà HLV Valverde để lại sau đây. Valverde sinh năm 1964, và là một cựu cầu thủ của Barcelona (1988-1990). Trong sự nghiệp HLV của mình, ông đã dẫn dắt Athletic Bilbao (2 lần), Bilbao Athletic (đội B của Athletic Bilbao), Espanyol, Villarreal, Olympiacos (2 lần), và Valencia. Thành tích tốt nhất của ông là khi dẫn dắt Olimpiacos với 5 danh hiệu (3 chức VĐQG, 2 Cúp QG). |
Trần Dũng
Thể thao & Văn hóa
Đăng nhập
Họ và tên
Mật khẩu
Xác nhận mật khẩu
Mã xác nhận
Tải lại captchaĐăng ký
Xin chào, !
Bạn đã đăng nhập với email:
Đăng xuất