(lienminhbng.org) -
Rio Ferdinand mới đây đã có những chia sẻ về sự khác biệt trong phòng thay đồ Old Trafford giữa thời của Sir Alex Ferguson và thời của David Moyes. Thể Thao & Văn Hóa xin dịch lại nguyên văn.
Phòng thay đồ luôn tràn ngập những trò đùa cợt - đó là một phần không thể thiếu của bầu không khí nơi đây. Tại Manchester United luôn luôn là thế, từ sân đấu tới sân tập. Như khi Wayne Rooney bị rụng tóc. Chúng tôi sẽ trêu chọc cậu ấy với những câu như "Trông như Bobby Charlton, mới 21 tuổi đầu." Rồi thì "Thôi xong, hôm nay mưa rồi. Tóc thằng cu sẽ thế nào đây? Rụng khắp nơi mất."
Bất kỳ cái gì cũng có thể trở thành một trò đùa. Khi Cristiano Ronaldo mặc quần bò bó chặt, chúng tôi sẽ tiêu diệt cậu ấy luôn: "Này nhóc, bọn anh thấy hết cả hàng họ chú mày rồi, làm sao thế?" Ronaldo sẽ cười và trả lời vui vẻ: "Mấy ông già người Anh chả biết quái gì về thời trang cả."
Đôi khi những điều nhỏ như vậy sẽ khiến cho các cầu thủ trẻ hòa nhập nhanh hơn và cứng cỏi hơn, chúng cần điều đó. Mùa giải trước tôi được biết là đã có một nhóc khóc trước mặt HLV. Tôi hỏi xem có chuyện gì. Cậu bé giải thích: "Em cứ tưởng hôm nay em sẽ được đá." Tôi phải nhắc lại cho cậu ta rằng năm nay 19 tuổi rồi thì đừng có khóc như một đứa trẻ.
Ronaldo từng bị Ferdinand trêu chọc trong phòng thay đồ Cáu tức vì không được ra sân, bình thường. Nhưng khóc trước mặt HLV vì không được chọn thì đúng là dở hơi. Có những cậu nhóc cần phải giữ chân mình trên mặt đất và khiêm tốn. Tôi lớn lên với những công việc như lau sàn, cọ toa-lét và chiến đấu cho từng sự công nhận. Các cầu thủ trẻ ngày nay cứ như có mọi thứ một cách tự động.
Ví dụ nhé, phòng thay đồ của đội một trước kia là khu vực nghiêm cấm các cầu thủ trẻ bén mảng vào. Phải tự chứng minh được bản thân trước khi đặt chân vào đó. Bây giờ thì mọi thứ cứ như tự do. Adnan Januzaj có chỗ trong phòng thay đồ từ ngày đầu tiên cứ như thể chuyện gì bình thường lắm.
Đó không phải lỗi của cậu ta. Không ai nói cho cậu ta là sự nghiệp cầu thủ có những mốc quan trọng để đi đến đỉnh cao. Phải leo thang dần dần, nhanh hay chậm là do tài năng.
Tiền cũng là một vấn đề với các cầu thủ trẻ. Một số đang được trả quá nhiều, đến mức chúng cho rằng chúng đã quá tài giỏi từ trước khi ra sân tập. Nhiều cậu nhóc bây giờ chỉ muốn giàu có. Tôi không thể chấp nhận được điều đó. Với tôi, bóng đá luôn là về vinh quang và chinh phục.
Sir Alex, dĩ nhiên, không bao giờ ngại bất kỳ điều gì, kể cả mắng mỏ những cầu thủ lớn tuổi.
Tôi vẫn nhớ khi Ronaldo từng ủ rũ sau một trận đấu. Khi chúng tôi tới làm khách của Benfica tại Lisbon, cậu ấy cho rằng mình phải chứng tỏ với Bồ Đào Nha vì sao mình tới United. Trận đấu thành sân diễn của Ronaldo. Cậu ấy cố gắng thể hiện kỹ thuật cá nhân và chẳng được cái tích sự gì. Chúng tôi thua chung cuộc và HLV đã dập nát cậu ấy.
"Chơi một mình à? Cậu nghĩ cậu là thằng quái nào?" Ferguson luôn làm điều đó một cách thẳng thắn. Ông ấy biết rằng Ronaldo là chìa khóa thành công của đội vào thời điểm ấy. Nếu chúng tôi muốn chiến thắng ở đỉnh cao, cậu ấy cần đạt phong độ hàng đầu.
Rất nhiều HLV sẽ ngại phải mắng cậu ấy. Tôi chưa từng thấy bất kỳ HLV nào của ĐT Anh dám đụng chạm tới David Beckham, hoặc Stevie Gerrard, hoặc Frank Lampard, hoặc Wayne Rooney.
Sir Alex không ngại mắng mỏ những cầu thủ lớn tuổi Nhưng Ferguson sẽ mắng tất cả. Bạn có là cầu thủ quan trọng nhất cũng chẳng vấn đề gì. Gary Neville từng để bóng lọt qua chân dẫn đến một quả ném biên, và khi chúng tôi vào phòng thay đồ, Ferguson giết chết cậu ấy luôn. "Chơi 15 năm ở trình độ đỉnh cao rồi mà không đỡ nổi quả bóng hả?" Rồi Giggsy cũng không nằm ngoài cơn giận. "Cậu để mất bóng quá nhiều lần trong hiệp vừa xong."
Giggsy thậm chí có thể chẳng mất bóng nhiều đến thế, nhưng vì là cầu thủ giàu kinh nghiệm nhất, việc anh ấy bị mắng sẽ khiến tất cả nghĩ rằng mình là người tiếp theo nếu không cẩn thận.
Chúng tôi cứ coi sự có mặt của Fergie như một điều hiển nhiên, nhưng khi ông giải nghệ rồi thì mới thấy đó là một thiên tài. Sự tài giỏi ấy là một tổ hợp của nhiều điều. Ông ấy là một chuyên gia tâm lý học, ông luôn biết cách để giúp các cầu thủ đạt phong độ đỉnh cao. Ông ấy tạo ra cho chúng tôi một tâm lý chiến thắng mạnh mẽ.
Một trong những tiêu chí hàng đầu chính là cho phép chúng tôi tự do thể hiện bản thân. Mọi cuộc họp đội sẽ kết thúc với câu "Hãy ra sân và tận hưởng bản thân!" chứ không phải "Phải thế này, phải thế nọ" bởi điều đó có thể khiến một cầu thủ mất đi sự bùng nổ.
Ông ấy cho các cầu thủ sự tự tin để thử những điều mà đôi khi bạn không muốn thử, vì sợ sai lầm chẳng hạn. Dĩ nhiên luôn có một sự cân bằng giữa kỷ luật và tự do, nhưng nhìn chung chúng tôi đều trở thành một phần trong lối chơi gốc rễ làm nên lịch sử Manchester United, đó là phong cách tấn công hấp dẫn.
Sir Alex luôn mang lại sự tự tin cho các cầu thủ Ông ấy cũng có những kỹ năng khác nữa. Khi vụ kiện tụng John Terry đang diễn ra, mẹ Janice của tôi đã ngã bệnh và khi ấy tôi ở tận Manchester. Ông ấy đã gửi cho mẹ hoa và trò chuyện với bà qua điện thoại. Đó là một hành động chạm vào trái tim gia đình tôi. Mẹ gọi điện cho tôi và kể lại, khiến tôi rất cảm động. Ông ấy đã khiến bà trở nên vững trãi tâm lý trong thời gian ấy. Có khi ông cũng chẳng biết hành động ấy ý nghĩa tới nhường nào nữa.
Dĩ nhiên vẫn có những khoảng thời gian mà tôi và ông ấy trục trặc. Tôi thỉnh thoảng lại nóng nảy và to mồm, nên đôi khi mọi thứ không như ý. Ba tháng sau vụ John Terry, tổ chức tuyên truyền về việc chống nạn phân biệt chủng tộc có tên Kick It Out đã tổ chức một tuần lễ mà ở đó, các cầu thủ sẽ mặc chiếc áo phông in chữ "Một cuộc chơi, một cộng đồng". Tôi thì chẳng bao giờ thèm mặc cái áo đó.
Chính tổ chức đó đã từ chối bước vào vụ kiện cùng chúng tôi, thế nên tôi chẳng việc quái gì phải mặc áo của họ. Cha mẹ của tôi cũng sẽ chẳng có ý kiến gì nếu tôi không mặc nó.
Và thế là mọi thứ bùng nổ.
"Cậu nghĩ cậu là thằng quái nào? Không mặc cái áo đấy? Hôm qua tôi đã nói với tất cả mọi người là cậu sẽ mặc nó. Cậu là cái thằng đầu tiên cần xuất hiện trong cái áo đó. Ra sân và làm ngay những gì cần làm đi, cậu nghĩ cậu là thằng quái nào?"
Tôi trả lời: "HLV đừng hỏi tôi. Không đời nào tôi mặc cái áo đó. Tôi đâu có yêu cầu HLV lên TV để nói về chuyện đó."
"Được lắm," ông ấy nạt lại. "Cậu bị phạt một tuần lương."
Ngày hôm sau, tôi phải quay lại văn phòng gặp ông ấy. Tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho một màn "sấy tóc" nữa. Tôi thậm chí còn đội mũ lưỡi chai xùm xụp. Ông ấy ngồi chờ sẵn. Tôi còn không muốn ngồi. Ông ấy chậm rãi nói: "Nghe này, tôi biết đó là vấn đề gia đình của cậu, nhưng tôi chỉ không đồng ý về việc cậu không mặc chiếc áo đó. Cậu cần phải ủng hộ những hoạt động như thế..."
Tôi trả lời: "Vâng, nhưng thưa HLV, ông chưa từng nói với tôi về chuyện đó. HLV chưa bao giờ hiểu được hoàn cảnh của tôi."
Và sau đó, ông ấy làm tôi bất ngờ.
Ông nói: "Nghe này, tôi đã nói chuyện với vợ đêm qua và bà ấy hỏi tôi rằng, 'Đã bao giờ anh hỏi cậu nhóc về chuyện đó chưa?'. Tôi bảo không. Và bà ấy nói rằng, 'Thế thì anh đã sai lầm rồi'."
Ông ấy đã nói điều đó!
Và rồi ông lại bảo: "Tôi chẳng mấy khi nhận lỗi. Tôi sẽ không phạt cậu. Lẽ ra tôi cần nói chuyện với cậu trước. Đó là lỗi của tôi, tôi chấp nhận điều đó. Tôi vẫn tin rằng đáng ra cậu nên mặc chiéc áo, nhưng tôi tôn trọng quyết định của cậu."
Tôi quá đỗi ấn tượng. Sự tôn trọng tôi dành cho ông ấy tăng gấp bội. Tôi nghĩ ông ấy đã tôn trọng tôi, bởi tôi có một niềm tin và giữ nguyên điều đó, bất chấp áp lực ông ấy tạo ra.
Tiêu Hoa (Theo Reddit.com)