24/06/2017 11:45 GMT+7 | Thể thao
(lienminhbng.org) – Sau thất bại ở mùa ra mắt Aberdeen, Alex Ferguson chịu rất nhiều sức ép ở mùa thứ hai, nhưng ông không ngã lòng, và cuối cùng đã tạo nên cuộc lội ngược dòng để đăng quang trong sự cay đắng của gã khổng lồ Celtic.
Dick Donald đã sở hữu Aberdeen được 8 năm và luôn góp mặt ở CLB kể từ khi ông còn chơi bóng vào những năm 1920. Lúc bấy giờ đã gần 70 tuổi, ông điều hành các rạp phim, máy đánh bạc, và sàn nhảy trong vùng. Ông là kiểu người của những giá trị cũ. Theo Ferguson, Donald luôn đeo cùng chiếc cà-vạt, và đi giày cho tới khi mòn vẹt mới thay. Khi vào phòng, ông sẽ hỏi ngay tại sao đèn vẫn bật. Nhưng ông cũng là kiểu ông chủ tốt nhất mà Ferguson có thể hy vọng. Ở nơi riêng tư, Donald sẽ chỉ trích Fergie về những lựa chọn đội hình và chiến thuật của ông, nhưng công khai thì ngài chủ tịch luôn ủng hộ HLV. “Ông ấy không bao giờ nói xấu sau lưng tôi, điều đó còn có ích hơn ngàn lời ca ngợi”, Ferguson viết. Sau thất bại dưới tay Rangers, Donald nói với ông: “Tôi thuê anh vì anh có thể làm được việc này. Tôi không quan tâm báo chí nói gì. Anh cứ làm việc của mình. Đừng kêu ca, hãy là một người đàn ông”.
Ferguson quả đã làm thế, tận dụng tối đa những gì ông có ở Aberdeen. Toàn bộ hồ sơ chuẩn bị cho trận đấu của họ chỉ là những cuốn băng VHS cũ, chất lượng thấp. Ban huấn luyện quá tải tới mức người giữ quần áo đấu của đội, Teddy Scott, đảm nhiệm luôn việc của HLV đội dự bị; những khi ông lỡ mất chuyến buýt cuối cùng về nhà, ông sẽ phải ngủ lại ở trên một bàn bi-a. Sân nhà của họ thì không có phòng họp báo. CLB thậm chí thiếu một sân tập cho tử tế, và Ferguson phải chuyển đi chuyển lại giữa một sân của thành phố, một sân của quân đội, khu đậu xe Pittodrie, và bãi biển Aberdeen, nơi gió lạnh từ biển Bắc thổi suốt ngày đêm. Huấn luyện thể lực thì chỉ giới hạn ở những cuộc chạy tới kiệt sức lên đồi và quanh các sân golf. “Hoàn toàn kiểu cũ”, Ferguson viết. “Nhưng tôi chẳng biết cách nào hay hơn thế”.
Về mặt chiến thuật, Ferguson tiếp tục tham vọng của ông với lối chơi tấn công. Trong mùa giải thứ 2 của ông, Aberdeen đá pressing, chuyền bóng tốc độ và đẩy cao đội hình. Vào giờ nghỉ, họ được yêu cầu ngay khi vào trận là phải chạy cật lực để đối thủ thấy rằng họ không hề mệt. Trong tháng 12, Ferguson đã nhìn thấy chiếc cúp đầu tiên. League Cup diễn ra trong nửa đầu mùa giải, và Aberdeen đã đánh bại Celtic cùng Rangers trong 4 trận trên đường vào chung kết - một tuyên bố tham vọng thật hùng hồn. Đối thủ của họ, Dundee United của Jim McLean, chưa gặp một đội nào thực sự mạnh. Nhưng trong trận hòa 0-0 đó, Aberdeen sút bóng trúng cột dọc và một cú đánh đầu bị vũng bùn ngay trước cầu môn cản lại. Họ xuống tinh thần và trong trận đá lại, Dundee thắng 3-0.
Đó là một đòn đau và là trận chung kết thất bại thứ 3 liên tiếp của họ. Các CĐV Aberdeen thất vọng và bắt đầu đánh nhau trên khán đài, khiến trận đấu phải tạm dựng, và khi Dundee lên nhận cúp, họ bị ném chai lọ. Trở lại Pittodrie, các CĐV giăng một tấm băng-rôn lớn: “Chúng tôi đã quá thất vọng”. Tối hôm đó, Ferguson không ngủ. Có lúc tưởng như ông đã bỏ cuộc, nhưng rồi ông không để nỗi thất vọng đánh bại. Sáng hôm sau, ông lại đi làm sớm và cố gắng úy lạo cầu thủ của mình. “Tôi nói đã tới lúc tiếp tục, tới lúc nhìn về phía trước”, ông viết trong cuốn A Light in the North. “Và tôi nghĩ thời kỳ đó là một phần khiến chúng tôi trở nên như ngày nay. Nếu kiểm tra lại thành tích, thì kể từ đó, Aberdeen rất hiếm khi thua 2 trận liên tiếp”.
Tuần lễ đó tiếp tục chứng kiến thêm những nỗi thất vọng, khi St Mirren tới làm khách ở Pittodrie hôm thứ Bảy, chỉ 5.000 CĐV tới sân. Sân bóng trầm lắng, và Ferguson đã định nói Donald hoãn trận đấu lại. “Nghe này con trai, bước ra đó chơi đi”, Donald nói. “Anh không được bỏ cuộc”. Ferguson đã làm thế và đưa Aberdeen tới một chiến thắng 2-0. Dần dần, mây đen tan đi. Một chấn thương với Harper đã khiến Ferguson có thể sử dụng chữ ký mùa Hè Mark McGee cho vị trí tiền đạo cắm cùng với Steve Archibald, và một Aberdeen hồi sinh mạnh mẽ lại lao vào cuộc đua vô địch. Trong một trận sân nhà gặp Morton, thời tiết khiến trận đấu tưởng như phải hoãn lại, nhưng Ferguson và các cộng sự của ông đã dậy sớm, dọn dẹp lớp tuyết dày hàng mét bên ngoài sân. Cả Donald cũng cầm xẻng. Trận đấu vẫn diễn ra và Aberdeen thắng 1-0 để tiếp tục gây áp lực lên Celtic.
Một tháng Tư đáng mong đợi ở phía trước. Aberdeen kém Celtic 7 điểm - một khoảng cách lớn vào thời mỗi trận thắng chỉ có 2 điểm - và còn 2 trận làm khách ở Parkhead, sân bóng mà mới chỉ có 1 đội khách giành chiến thắng mùa đó: Aberdeen ở League Cup. Lạc quan và tự tin, Ferguson nói với các cầu thủ nếu họ thắng trận chưa đá và cả 2 trận ở Celtic, khoảng cách sẽ chỉ còn 1 điểm. Họ thắng trận đầu 2-1 và khi trở lại cho trận thứ nhì, báo chí gọi đó là cuộc đọ sức định đoạt danh hiệu.
Gần 60.000 người đã chen chúc trên những khán đài nghẹt thở, với khu The Jungle khét tiếng của những CĐV quá khích nhất. Nhiều đội bóng đã không chịu nổi sức ép ở đó, nhưng đây là đội bóng mang hình ảnh Ferguson. Khi Aberdeen khởi động, Rougvie tách ra khỏi nhóm cầu thủ đội khách, chạy nước rút và làm động tác đánh đầu ngay trước The Jungle. Đó là sự thách thức trắng trợn. Các CĐV chửi bới và la ó dữ dội. Rougvie đáp lại: “Ngon thì xuống đây, lũ khốn”.
Thông điệp là Aberdeen sẽ không dễ bắt nạt. Thay vì tìm cách khiến tình hình dịu lại, Ferguson lệnh cho tất cả các cầu thủ của ông gia nhập với Rougvie. Aberdeen thắng trận 3-1, với Archibald và Strachan ghi bàn và ăn mừng ngay trước phần khán đài The Jungle, cũng theo một kế hoạch từ trước của HLV. “Để Celtic biết rằng chúng tôi tới đó để chiến thắng”, Ferguson viết. Trận đấu đã làm thay đổi cục diện cuộc đua vô địch. Trong trận áp chót, Aberdeen biết họ về cơ bản sẽ vô địch nếu thắng Hibs và Celtic mất điểm ở St Mirren. Đó sẽ là chức VĐQG đầu tiên của họ từ năm 1955, và lần đầu tiên 2 đội Glasgow không đăng quang kể từ khi Kilmarnock vô địch vào năm 1965. Một số cầu thủ hồi hộp trước trận, nhất là Strachan, người vào nhà vệ sinh nhiều tới mức người ta nghĩ ông bị ốm.
Ngày hôm đó, Aberdeen thắng Hibs 5-0 và Celtic hòa 0-0. Khi hồi còi chung cuộc vang lên, các CĐV vỡ òa trong sung sướng, và Ferguson chạy ra sân, áo vét phần phật phía sau, cánh tay mở rộng, ôm tất cả những ai mà ông nhìn thấy. Bữa tiệc kéo dài nhiều ngày liền. Có lúc Ferguson mời tất cả mọi người về nhà ông, sau đó 2 CĐV tới bấm chuông cửa vào lúc 3 giờ sáng. Một tối khác, điện thoại của ông reo lúc 2 giờ sáng. Đấy là các cầu thủ, đang ca vang những bài ca say xỉn sau một bữa tiệc ở chỗ Miller.
Trần Trọng
Dịch từ Times on the ball
Đăng nhập
Họ và tên
Mật khẩu
Xác nhận mật khẩu
Mã xác nhận
Tải lại captchaĐăng ký
Xin chào, !
Bạn đã đăng nhập với email:
Đăng xuất