06/09/2012 10:17 GMT+7 | Văn hoá
Ngồi xì xoạp uống cốc trà nóng, lướt qua những thông tin đủ loại trên facebook, chợt dừng lại nơi những dòng chia sẻ trên tường của ông anh Chí Trung, đọc mà thấy nao lòng. Tự nhiên thấy chẳng còn hứng thú đâu mà ngồi viết ra những trang kịch bản hài nhe nhởn, bởi đem đến được cho thiên hạ vài nụ cười thì những người anh em nghệ sĩ sao mà khổ quá. Biết bao nhiêu nếp nhăn, biết bao nhiêu giọt nước mắt đã chảy vào trong cho những nụ cười.
Tôi chưa bao giờ là một nghệ sĩ và chắc cũng sẽ chẳng bao giờ có thể trở thành nghệ sĩ thực thụ. Chỉ là kẻ mon men đến gần ánh đèn như một đứa trẻ tò mò trước những gì lấp lánh nhưng may mắn làm sao, tôi được gặp những người anh, người chị, người em nghệ sĩ và rồi chúng tôi thân thiết với nhau như gia đình lúc nào chẳng hay.
Tôi quen biết anh Chí Trung tính ra cũng đã lâu qua chương trình Táo quân nhưng thân thì mãi gần đây mới thân bởi trong Táo quân thì việc của tôi và anh không diễn ra cùng lúc. Tôi viết xong kịch bản thì mới đến phần anh tập luyện và diễn, có chăng thì chào nhau đôi ba câu hoặc thi thoảng được giúp anh hát vài câu nhạc chế để thu âm cho Táo quân. Đến một hôm cách đây khoảng gần hai năm gì đấy, bất ngờ nhận được điện thoại của anh rủ tôi đến rạp Thanh niên xem Đoàn kịch hai của anh diễn. Tôi nhận lời và từ đó thành thân quen.Tôi tìm hiểu các phương thức marketing, truyền thông và bán vé của Đoàn kịch, té ra vẫn dùng theo kiểu cũ là bắc cái loa lên ngọn cây và bật đi bật lại đoạn rao vé lấp lảnh một góc hồ Thiền Quang. Bản thân anh Trung và anh em cũng cầm tờ rơi đi khắp các quán cà phê mà rải, điện thoại online thường xuyên để trả lời khách muốn mua vé, hướng dẫn tận tình cách mua, đọc lịch diễn từng buổi làu làu cho khách chọn như ông chủ quán cơm. Đôi khi đọc sùi bọt mép xong mới biết khách nhầm số hoặc đơn giản là muốn nghe giọng Táo Giao thông.
Ấy vậy mà cũng có buổi khán giả đến chật kín cả... hai hàng ghế đầu. Anh chị em nghệ sĩ trước giờ diễn cứ lấp ló sau cái rèm để ngó xuống hàng ghế khán giả như chờ đợi những người thân thiết của mình mà mãi vẫn chưa thấy đâu. Thế rồi vẫn diễn, vẫn tươi rói, vẫn cười, vẫn khóc vật vã trên sân khấu để khều từng tiếng cười mỏng manh vọng lên từ khán đài tối om. Tôi chẳng biết mình đã ngồi dưới khán đài bao nhiêu buổi, có buổi cao hứng lên làm MC, giao lưu vài câu nhạt hoét, tự giác về chỗ ngồi xem. Tỉ mỉ quan sát từng nhóm đối tượng khán giả khác nhau, ghi lại những chi tiết nào khiến họ cười. Lúc họ cười từng khu, lúc cả rạp cùng cười. Những dữ liệu đó vô cùng quan trọng cho một người viết kịch nghiệp dư như tôi, nó giúp tôi nắm bắt được thị hiếu cười của từng nhóm đối tượng khán giả. Nhờ vậy những buổi tối thứ 6 và thứ 7 hàng tuần ở rạp Thanh niên đã thành lớp dạy viết kịch bản nâng cao cho tôi lúc nào không hay.
Đăng nhập
Họ và tên
Mật khẩu
Xác nhận mật khẩu
Mã xác nhận
Tải lại captchaĐăng ký
Xin chào, !
Bạn đã đăng nhập với email:
Đăng xuất